Chuyện Kinh Dị
Tác giả: Lý Lan
Lần đầu tiên nhìn trực diện chàng trai, tôi rùng mình. Cảm giác qua rất nhanh. Nhưng một cái gì gai gai nơi xương sống vẫn trở lại nhiều lần sau này khi tôi gặp gỡ anh ta thường xuyên hơn do công tác hướng dẫn thực tập sư phạm. Chuyên môn anh ta trung bình nhưng nhiệt tình đứng lớp thật đáng cảm động.
Về mặt này sở dĩ tôi không cho điểm tối đa vì anh ta phạm một khuyết điểm quan trọng: thay vì đưa ánh mắt nhìn bao quát lớp hoặc thỉng thoảng chú ý vài học sinh, thì anh ta chỉ một mực hướng mắt về phía tôi.
Tôi ngồi cuối lớp nhìn chàng trai nhỏ hơn mình mười tuổi, đang toát mô hôi nổi gân trán, cong môi uốn lưỡi phát từng âm tiết rõ hơn cả mức cần thiết, lại dùng động tác thân mình lẫn vẻ mặt hỗ trợ cho bài giảng. Một tiết dạy của anh ta là diễn cả một vở kịch ngắn trên sân khấu nhỏ. Và tôi thấy rất rõ ràng anh dốc toàn lực để diễn. Cũng phải, bởi vì điểm thực tập mà tôi sẽ cho đóng vai trò đáng kể trong điểm thi tốt nghiệp.
Nhưng tôi nhằm. Anh ta nhắm vào một cái đích xa hơn.
Sau vài buổi trao đổi kinh nghiệm giữa người đi trước và kẻ đi sau theo đúng bài bản, sự thân mật và tin cậy đã đủ đô cho anh ta để lộ có ý tứ cái "sở nguyện". Xuất thân ở một làng cách Sài Gòn ba trăm cây số, anh ta quyết không cầm mảnh bằng đại học bái tổ vinh qui. Sài Gòn càng ngày càng đầy hấp lực đối với những chàng trai trẻ đã có ba bốn năm nếm mùi thành thị. Họ luôn luôn đủ trẻ để tin rằng chốn phồn hoa ấy thế nào mà chẳng có một chỗ cho chen chân.
Anh chàng sinh viên khoa Anh văn năm thứ tư này không dấu giếm ý đồ nương lấy tôi mà chen lấy một chỗ đứng giữa đất Sài Gòn. Cô có dạy các trung tâm không? Chắc cô quen nhiều trung tâm, biết nhiều nơi cần ngoại ngữ. Em từng dạy kèm, có lần làm hướng dẫn viên du lịch, cũng đã nộp đơn cho các cơ quan có tuyển người, nhưng... Tôi biết chữ "nhưng" đó. Nhưng em không thân thế, không quen biết, không kẻ đỡ đầụ Tất cả cái anh sinh viên trẻ này có chỉ là cái anh ta tin là "tài năng" của mình.
Suốt đợt thực tập anh ta tận dụng mọi cơ hội để phô diễn khả năng và lấy lòng tôi. Phải nhìn nhận rằng anh ta có một kịch bản tốt, lại là đạo diễn kiêm diễn diên xuất sắc. Cuối đợt thực tập tôi hứa sẽ giới thiêu anh ta với ông giám đốc trung tâm ngoại ngữ nơi tôi đang dạy, sau khi anh ta có bằng tốt nghiệp.
Trước mắt, tôi nhường anh ta một chỗ dạy kèm. Nói có trời làm chứng, tôi làm việc này vì lợi ích bản thân. Chỗ dạy ấy là chỗ quen biết lâu nay, tiền bạc sòng phẳng nhưng vừa xa nhà lại thêm đám đệ tử làm biếng. Nghĩ dạy thì phụ lòng bạn cố tri, lẵng nhẵng dạy hoài không kết quả chỉ tổ mất uy tín. Ðem anh chàng trẻ tuổi nhiệt tình này vô thế mạng có khi có lợi cả ba.
Anh ta mang ơn tôi về việc này, sâu nặng hơn là tôi tưởng. Với hai trăm ngàn đồng mỗi tháng nhận được từ một chỗ dạy khá chắc chắn ở ngay Sài Gòn, anh ta đã từ chối không đắn đo quyết định bổ nhiệm sau khi ra trường. Cũng không có gì đáng chê trách. Tại sao phải về một hóc bò tó nào đó cày như trâu để nhận trên dưới một trăm ngàn đồng? Có hàng trăm ngàn tân cử nhân, kỹ sư, giáo viên, bác sĩ mới tốt nghiệp có cùng suy nghĩ như vậy. Họ đang gõ tất cả các cánh cửa có thể mở ra, đang chen bước trên mọi nẻo đường tìm việc tiến thân. Là người trong cuộc, anh sing viên hiểu mình là kẻ may mắn như thế nào. Và dù tôi chẳng tự thấy mình là kẻ thi ân, nhưng cảm động mỗi khi anh ta ghé lại thăm để nhắc đi nhắc lại tiếng cảm ơn.
Anh ta không chỉ đến để cảm ơn. À, mà quên. Có lẽ đặt cho anh ta một cái tên nào đó. Ðăng chẳng hạn, để tiện nhắc tới từ đây về sau.
Ðăng thường thường đến thăm tôi sau ca dạy buổi tối. Có khi Ðăng đi thẳng từ chỗ dạy kèm đến nhà tôi để nhắn là bạn tôi tức phụ huynh mấy đứa nhỏ Ðăng đang dạy, mời tôi chủ nhật ghé lại ăn cơm. Có khi Ðăng cầm theo một giáo trình mới photo đến hỏi tôi một chi tiết nào đó. Có thể Ðăng là người hiếu học nhiệt tình thật. Nhưng động cơ thật sự để Ðăng bám tôi là lời hứa về dạy ở trung tâm ngoại ngữ. Thật sự có một nhu cầu giáo viên Anh văn ở các nơi này. Nhưng cánh cửa không mở rộng cho tất cả mọi người. Ðăng kiên trì theo tôi với hy vọng tràn trề. Miễn là có được vé vô cửa, sau đó sẽ là bản lĩnh của anh tạ Những Chàng trai trẻ này, dường như đòi hỏi: "hãy cho tôi một điểm tựa tôi sẽ bẫy cả thế giới này lên cho mà coi". Tôi không cho rằng óc thực dụng và lòng tự tin của tuổi trẻ là xấu. Ngược lại, tôi thích người trẻ tuổi lao vào tương lai bằng thực lực cộng với sự khôn ngoan thức thời. Và tôi cũng không cần dối lòng rằng tôi mến Ðăng.
Ở anh ta có một điều mà ngay từ thuở còn bằng tuổi anh ta tôi đã đánh mất, thực ra là không hề có. Ðó là tình yêu cuộc đời. Khi Ðăng nói chuyện, toàn thể cơ môi, cơ mặt, mắt, chân mày, cả tóc chải lật ngược trên vầng trái cao, cùng với tay chân và cả thân hình đều tập trung vào mục đích diễn đạt ý tưởng sao cho hiệu quả nhất, thuyết phục người nghe hùng hồn nhất. Ở con người Ðăng luôn phả ra một cái "thần" rất dũng mãnh có thể trùm lên cả người đối diện và chinh phục họ Chỉ kẻ nào khao khát sống lắm mới toát lên một sức sống dữ dội như vậy. Nhiều buổi tối, dù đi dạy về mệt mỏi, tôi ngồi nghe Ðăng kể chuyện, nhìn Ðăng nói, rồi cười, rồi nói theo, rồi tranh luận, rồi sau đó giật mình thấy mình bị một thằng oắt con dắt mũi.
Tôi không phải loại người cởi mở, và tự cho rằng ít người chi phối được tính cách tội Lẽ nào, trong số ít người đó có chàng trai cung kính gọi tôi là cô, xưng là em này? Nhiều lần Ðăng chào tôi ra về rồi, tôi vẫn đứng trong khung cửa nhìn theo một vóc dáng thanh niên vững chãi bước chắc chắn mà thanh thản trên đường Sài Gòn đêm, đầu ngẩng lên, gió thổi lồng cổ áo và đưa tiếng huýt sáo vui tươi bay ngược lại. Ðăng đã làm cho tôi tin cuộc đời này là của anh ta, hoặc nhất định anh ta sẽ có cả cuộc đời này.
Tôi đã sống một cuộc đời khác hẳn. Nói một cách nào đó, tôi sống trong một thế giới hoàn toàn khác cái thế giới mà Ðăng đang háo hức lao vào để khẳng định chính mình. Hai thế giới ấy xài chung hệ thống điện nước, người ở thế giới này quan sát được tất cả hành vi chuyển dịch ở thế giới kia như nhìn qua một tấm kính trong suốt, nhưng không bao giờ hòa nhập được với nhau. Phải, có một tấm kính trong suốt nhưng bất khả giao lưu giữa những thế giới con người. Từ trong thế giới của tôi, tôi quan sát Ðăng bên kia tấm kính và hiểu rằng không bao giờ tôi bước được vào chốn tưng bừng rực rỡ ấy. Có chăng một chút rạo rực dậy lên khi tôi nghĩ: con người ấy dám lao theo niềm tin của mình, giành lấy cái mình yên quí bất chấp mọi thành trì thách thức. Và tim tôi nhói đau với ý nghĩ rằng hạnh phúc thay cô gái trẻ nào dược Ðăng yêu.
Khi Ðăng yêu, tình yêu toát ra từ hơi thở và mồ hôi ở chân lông kẽ tóc, Không đợi Ðăng nói, không cần Ðăng kể, tôi cũng biết Ðăng đang yêu. không phải yêu tôi, tất nhiên. Hẳn là Ðăng đang yêu một người nào tuyệt vời lắm. Bằng một tình yêu tuyệt vời lắm. Con người đó, với mối tình đó cuốn Ðăng mất tiêu cả tháng trời. Khóa mới ở trung tâm sắp mở, tôi nhắn Ðăng mấy lần mà không thấy anh ta tới. Thật là chuyện lạ.
Cuối cùng Ðăng đến. Tôi nhìn chàng trai trước mặt mà rùng mình nổi gai ốc. Trong cái con người này, trên cái gương mặt này có một cái gì hoang dại, một cái gì tàn khốc, một cát gì cực kỳ điên rồ. Ðăng nói, thoạt đầu như kẻ chiêm bao nói lảm nhảm, rồi như gã say tuôn trút ra những ẩn ức đáy lòng, sau cùng là loạn ngôn của người bệnh tâm thần.
Tôi muốn tóm tắt một câu chuyện tình mà xét ra ngoài hai người trong cuộc, không có gì mới mẻ thú vị đối với người thứ ba, nhất là người thứ ba đó là tôi. Một buổi tối Ðăng gặp trên đường một cô gái mặc tấm áo nhung xanh màu đại dương. Hai người yêu nhau ngay cái nhìn đầu tiên. Họ không mất thời giờ cho những trò ỡm ờ đẩy đưa tán tỉnh. Hai người cuốn hút nhau như hai nam châm khác cực.
Ngay đêm đầu tiên đó dưới bầu trời sao trên nệm cỏ công viên, âm dương đã hòa hợp. Ðêm sau đêm sau, đêm sau nữa... hoan lạc triền miên. Ngày của Ðăng chỉ là sự chờ đợi mặt trời đi ngũ sớm. Anh ta đi lang thang trên phố như kẻ mộng du hay ngồi thừ ở một ghế đá công viên như tên du thủ, chờ hoàng hông tắt và cô gái đến với anh. Cô ta nói rằng cô không còn nhà cửa, phải ở đậu trong chùa. Cô cũng không còn cha mẹ anh em, không có tiền của sự nghiệp. Sá gì điều đó bởi Ðăng cũng không tiền, nghề nghiệp lênh đênh, cha mẹ nơi quê nhà xa tắp, bản thân cũng phiêu linh, phiêu lãng vì đã bị đuổi ra khỏi ký túc xá sinh viên sau khi tốt nghiệp. Họ gặp nhau ở góc đường, hẻm tối, hay công viên vắng vẻ. Sá gì điều đó khi người ta yêu!
Một đêm họ nằm dài bên nhau trên lề đường lát đá. Ðăng ôm tấm thân mềm mại mà nhẹ tênh của cô gái mà thủ thỉ. Những hoài bão của tuổi trẻ. Những nỗ lực không ngừng để giàng lấy một chỗ đứng dưới ánh mặt trời Và cũng như mọi chàng trai khác. Ðăng cũng hứa hẹn với người yêu. Mai mốt, có thể đầu tháng tới, người đỡ đầu của Ðăng tức là tôi, sẽ giới thiệu cho Ðăng vài lớp ở trung tâm như lời hứa. Ðăng sẽ tiền sẽ mướn phòng ở đàng hoàng để đưa nàng về.
Nghe đến tên tôi, người yêu của Ðăng hỏi lại. Cô ta hỏi vài chi tiết về lý lịch tôi như để kiểm tra rồi im lặng nhìn Ðăng đăm đăm. Lần đầu tiên Ðăng nhận thấy từ đáy mắt thăm thẳm như đại dương ấy gợn lên một nỗi buồn như sóng vô tận.
Ðêm sau, đêm sau, đêm sau nữa, cô gái không xuất hiện. Ðăng hoảng hốt, sợ hãi, điên cuồng vì chờ đợi. Ðến lúc chàng trai trẻ sắp đốt cả thành phố này để tìm kiếm người yêy thì cô gái đến. Vẫn tấm áo nhung xanh màu đại dương, đôi mắt thăm thẳm sóng trùng trùng vô tận làm cho Ðăng có cảm giác gương mặt cô xa xăm không thực. Chờ cho Ðăng vồ vập rồi trách móc rồi hờn dỗi rồi vỗ về, cô bình thản nói lời vĩnh biệt. Qua ba ngày cô đã quyết định dứt khoát được là không gặp Ðăng nửa. Không bao giờ nửa. Tại sao? Tại sao ư? Nếu Ðăng muốn biết thì hãy kể lại câu chuyện này cho người đỡ đầu, tức là tôi, và nói với tôi tên cô gái là Du Thảo.
Tôi thoạt đầu nhíu mày lại, nghiên tai như muốn nghe lại cái tên mình lơ đãng nghe không rõ. Rồi tôi chăm chú nhìn Ðăng để chắc rằng anh ta không xạo mà cũng không điên. Nói cho cùng chuyện mà Ðăng kể hôm nay cũng không vượt ra ngoài sự tưởng tượng hay đức tin tôi lâu nay. Nhưng tôi càng nhìn Ðăng càng nhận ra là chuyện thật, càng nghe lòng buồn da diết. Tội nghiệp bạn tôi. Tội mày quá, Du Thảo à.
Du Thảo là bạn học chung lớp ở trường trung học. Hồi đó nó đi học có xe hơi đưa đón. Chiến tranh qua đi, gia đình tan tác, nó lưu lạc ở tuổi mười sáu, vô Thanh Niên Xung Phong đi phá rừng đào kênh. Ít lâu sau liên lạc được với bà con ở nước ngoài, nó về Sài Gòn sống bằng đô la viện trợ. Tôi nhớ dạo lạm phát phi mã, không, phi thuyền chứ, sáng vàng mười tám ngàn một chỉ, chiều hai mươi, hôm sau hai mươi lăm. Tôi lãnh lương ra cầm sấp tiền trong tay như cầm cục nước đá, tiêu hết ngay biết lấy gì sống ngày mai. Không tiêu ngay thì nhìn giá trị nó tan ra teo đi nhanh chóng.
Thảo cầm tờ năm mươi đô la tựa ban công nhìn xuống phố nói tôi rằng để đến ngày mai không chừng bán ra được gấp đôi tiền, mua được gấp đôi gạo đường sữa... Cái vui của mình thành ra tỉ lệ thuận với nỗi lo của đa số đồng bào. Tôi bảo không việc gì nó phải bận tâm vì lòng thương nước lo dân là độc quyền của người khác rồi. Nó nói nó không sao xua đi được cái cảm giác người ngoại cuộc, kẻ ở một thế giới khác. Tao không phải là người của cõi mà mọi người đang sống.
Tôi còn nhớ nó hay nói như vậy và tôi cho rằng nó nghĩ vậy tại nó bơ vơ một mình.
Thỉnh thoảng nó mang tiền quăng qua cửa sổ, rủ bạn bè đi Ðà Lạt, Nha Trang, Vũng Tàu... chơi. Tụi này hay ngồi trên bãi biển ban đêm, khi thủy triều kéo mép nước lùi thật xa, bãi cát lộ ra rộng dài im mát. Tụi này hay nói chuyện tào lao, nhắc kỷ niệm học trò, bàn luận văn chương vớ vẩn. Một đứa nói sao hồi nhỏ đi học lượm được trái me rụng dọc đường vô lớp ngồi ăn gì mà ngon. Bây giờ cây me đó rụng trái me đó trên con đường đó mà ăn vô chỉ thấy chua lè. Thảo nói hình như cái gì ngon lành hay ho nhất là cái mình đã hưởng qua thời niên thiếu. Nó cho rằng sống chừng một phần tư thế kỷ người ta đủ biết hết cuộc đời này rồi. Như nó, miếng ngon từng hưởng, đói khác từng qua, vinh cũng có mà nhục không phải không. Bắt đầu từ tuổi hai mươi lăm trở đi, người ta sống là để thấy những ảo ảnh vỡ dần.
Tôi nhớ một chuyện ngắn của Lỗ Tấn, nhân vật trong truyện đi coi hát, nghe nói tuồng tích hay lắm, kép nọ lừng danh, nên cố đứng trong đám đông xem hết hồi này đến hồi kia, tuồng tích gì lê thê chẳng biết đầu đuôi ra sao cũng không biết bao giờ kết thúc, kép gì đó cũng không biết là ai chờ hoài cũng không biết bao giờ xuất hiện. Ở lại xem thì chán, xem mãi cũng chỉ thấy ngần ấy diễn viên, ngần ấy động tác. Bỏ về thì lở lúc mình về rồi xuất hiện cái gì hay lắm, uổng lắm không được xem. Vì vậy người ta cứ sống cho tới bảy tám chục tuổi, nếu trời để cho sống.
Du Thảo đứng dậy nói thôi tao chết đây, như tôi nói thôi tao đi ngũ đây, khi duỗi người trên cát để chấm dứt chuyện tào lao, nhắm mắt ngũ. Sáng dậy mới hay đêm qua Du Thảo đã bơi ra biển, hôm sau nữa mới tìm được xác nó bị sóng tấp vô ghềnh đá. Tự tay tôi đã mặc cho nó chiếc áo màu đại dương, đã vuốt mắt và trang điểm cho nó lần cuối, rồi đưa nó vào lò thiêu.
Ðăng hỏi tôi có biết Du Thảo không, có biết tại sao cô ta lại dứt bỏ mối tình đột ngột và tàn nhẫn như vậy? Ðăng biết Thảo yêu mình như chính mình yêu Thảo. Một tình yêu tuyệt đối. Ðăng sẵn sàng đánh đổi tất cả, tất cả, cho tình yêu. Tôi tin, căn cứ vào những việc đã qua. Anh ta đã đánh đổi sức lực, sĩ diện, tư cách, tham vọng cho mối tình ở lề đường góc phố ấy. Anh ta yêu mà không đặt câu hỏi người mình yêu có thực hay không. Tôi nhìn cái con người ngồi trước mặt đã khác hoàn toàn chàng trai trẻ đầy sức sống, đầy tự tin, đầy tham vọng, đầy tương lai của một tháng trước. Tôi nói thầm. Ðâu phải mày, hả Du Thảo. Còn nhớ đêm ấy trên bãi biển, tao hỏi mày chắc đã sống đủ chưa, mày chưa yêu mà. Mày cười ngất, làm gì có cái gọi là tình yêu. Giờ biết gọi là cái gì đây? Tôi bảo Ðăng đi theo tôi, phải nhận diện trước đã.
Tôi dắt Ðăng vào chùa, dẫn ra hậu liêu, nơi để bài vị, ảnh thờ và tỉnh cốt. Tôi đi trước, không ngoái lại nhìn Ðăng nối bước phía sau, nên không thể tả vẻ mặt hay dáng vẻ anh ta, càng không thể nói được đều gì đang diễn ra trong lòng anh tạ Tôi chỉ bức chân dung Du Thảo hỏi có phải người này không?
Ðăng trợn trắng mắt nhìn, lưng dựa vào cột chùa, mà đầu gối vẫn khụy xuống. Và dù anh ta cố gắng khép hai đầu gối lại, khoảng vải quần dưới đũng vẫn loang ra vết sậm vì ướt.
Tôi thắp nén nhang cho bạn mình, Hương trầm thoảng đưa, khói nhang phảng phất trong đôi mắt thăm thẳm trùng trùng sóng đại dương. Tôi quay lại không thấy Ðăng đâu nửa. Tôi cũng chẳng quan tâm đến anh ta làm chi. Chỉ ngậm ngùi thương bạn mình. Chắc thế giới kia cũng chẳng có gì vui lắm, nên mày quay lại cõi này ghẹo thằng nhỏ đỡ buồn.
Nhè thằng nhỏ dở quá, mới thấy ma đã té đái trong quần.
Lý Lan
****************************************************
KHOANH VÙNG
Tran thi NgH
1. TỌA ĐỘ X
Phải hạ sát mi trước khi mi giết chết đời ta, tôi nghiến răng trèo trẹo. Gần một tuần nay rồi nó trụ tại căn nhà đó; từ cửa sổ phòng bên này có thể nhìn thấy rõ cái ban - công bên kia, cách chéo con hẻm nhỏ, bỏ hai căn bìa. Thời dụng biểu của nó đều đặn cố định như công nhân viên Nhà nước. Trong ngày không nghe động tĩnh chẳng biết nó làm gì. Có lẽ nằm lim dim suy gẫm sự đời hoặc đi tới đi lui trong cái diện tích hẹp tó 1m x 4m, mới chạng vạng đã ngủ khò giữ gìn sức khỏe chờ đúng 3 giờ sáng bắt đầu làm việc đến khi mặt trời mọc rồi lại không nghe động tĩnh. Cái kiểu làm việc của nó phải nói là... tận lực y như được Thượng Đế gửi xuống trần gian để cứu vớt nhân loại. Tưởng tượng một tay vai u thịt bắp, có thanh quản khỏe và bền, phồi cuồn cuộn ô xy, lồng ngực trống, xương sườn đàn hồi bần bật như cao su, cổ vững như trụ bê tông... vẫn không thể làm việc với năng lực như nó. Cứ một giây rưỡi nó lại ngửa mặt lên trời.
2. MOST WANTED
Chỉ hai ngày sau khi nó xuất hiện ở địa điểm đó tôi đã điều chĩnh ống dòm quan sát cận cảnh: một khuôn mặt hiểm ác với hai con mắt nhỏ không có lông mi, mũi chìm tuốt luốt trong cái mặt choắt, mồm miệng teo tóp không có cơ môi để xòe ra cười hay để vều ra khinh miệt, cũng không có khóe để trễ xuống giận. Đó là một thiết bị làm bằng chất sừng khi quác ra hết cỡ chỉ làm thành một góc nhọn, nhưng nếu ta chịu khó nhắm mắt để óc tưởng tượng làm việc tự do không có sự can thiệp của kiến thức về chủng loại hay ý niệm sinh học, căn cứ vào cường độ âm thanh phát ra từ thanh quản chắc hẳn đó phải là một góc bẹt thậm chí một góc tù. Cổ thì bo bo hai thẻo nơ lòng thòng, đầu trùm vương miệng đỏ thiết kế theo hình răng cưa, ăn mặc lòe loẹt như trong một buổi dạ vũ hóa trang, màu sắc sậm sì nhưng óng ánh chất kim nhũ. Tuy nhiên phải công nhận nó có cái ức kiêu hãnh của dòng giống Aryan, cái căn cớ đã khiến Hitler tàn sát biết bao nhiêu người Do Thái lạc giống; và ngoài ra là cái phần xòe rực rỡ phía sau bộä trang phục. Đẹp bất khả tư nghị. Cong vút, mạnh, vươn lên rồi buông nhẹ, mềm, đưa đẩy theo mỗi bước chân thong thả nhưng lẫm liệt. Cái vẻ đẹp làm nao lòng đó thực ra chỉ để che đậy cái phao câu chổng ngược với cái hậu môn nhăn nhúm nhưng cũng dư sức gỡ lại nét gian giảo trên khuôn mặt choắt. Tôi tự nhủ điều trước tiên phải làm khi tóm được nó là sẽ xé toạc cái góc nhọn cho thành góc tù, tiếp theo sẽ bứng nguyên cái vẻ đẹp đó ra chỗ khác chơi, coi như nhổ lông đít phóng sanh. Dỉ nhiên kiểu đó sống sao nổi.
3. NON - LEGATO
Như đã nói, cứ một giây rưỡi nó lại ngửa mặt lên trời quác cái thiết bị bằng chất sừng ra kêu gào chúng sinh hãy thức dậy lúc 3 giờ sáng. Đồ Lá Fa Mì Fa. Đồ Lá Fa hơi chói, rè nhọn, chỗ luyến Mì Fa hơi lento rơi ngang, với pianissimo. Một tiểu phẩm được biên soạn công phu, trước hết xoáy vào màng nhỉ người nghe rồi buông lơi dỗ dành. Nghe một lần, hai lần còn chiêm nghiệm được cái thiêng liêng trong lời rao giảng của thiên sứ. Nhưng mỗi một giây rưỡi trong suốt 4 tiếng đồng hồ giữa không gian tĩnh mịch vào cái giờ mà các nhà khoa học khẳng định là thời điểm chắc cú cho các giấc mơ xấu đẹp được lưu giữ trong trí nhớ của con người, còn theo dân gian thì là khoảng thời gian đã đời nhất của giấc ngủ, chịu sao thấu? Trời ơi vậy mà lúc đầu tôi lại thấy thương tội, cứ nghĩ gáy như thế thì có nước vỡ cổ họng, bung phế quản, rách phổi. Sau một tuần tôi thay đổi quan điểm rồi lên kế hoạch hạ sát nó.
4. KẾ HOẠCH B
Ban ngày tôi đi làm. Trong suốt tuần lễ nó bách bộ ở ban công nhà bên kia, năng suất làm việc của tôi giảm thấy rõ: loay hoay mãi chưa xong bản báo cáo tổng kết 6 tháng cuối năm, ngáp muốn trẹo quai hàm ràn rụa nước mắt sống, chốc chốc lại mò tới cái bàn giữa phòng làm việc để uống nước, rồi đi tiểu. Người vữa ra như ăn chơi trác táng thâu đêm suốt sáng. Trời tru đất diệt con mẹ thống kê ở Ban Bảo Vệ Bà Mẹ Trẻ Em, giờ này chưa gửi lên Sở các số liệu về Kế Hoạch Hóa Gia Đình, bao nhiêu vòng xuắn, bao nhiêu triệt sản, bao nhiêu thắt ống dẫn tinh, bao nhiêu nạo thai. Mỗi khi ngài thủ trưởng xách cặp cầm nón đứng dậy ghi lên bảng đi công tác ngoài, tôi lập tức lùa bản báo cáo qua một bên, trải lên bàn dự án mà tôi đã thảo vài hôm trước, có đánh số thứ tự nguyên nhân động lực, biện pháp xử lý, kế hoạch triển khai trong đó từng bước thực hiện được phết theo mẫu tự a b c... Thay vì ngồi cộng các số liệu cho báo cáo tổng kết, tôi thêm vào phần cuối của dự án xác suất thành công và phương hướng đối phó trong trường hợp vỡ kế hoạch. Chiều về cơm nước xong xuôi tôi đặt ống dòm theo dõi nó để nung nấu thêm lòng thù hận.
5. GIỜ G
Những đêm trời có trăng, nước kênh Nhiêu Lộc tràn lên trào vô cả dãy nhà 4 căn nằm quay hông về phía bờ. Nước liếm vô ít nhất 20m mang theo bao nhiêu tinh hoa của cuộc sống hàng ngày. Cứ trăng lên nước lớn là tôi nổi cơn suyễn. Uống Volmax, hít Ventodisk rồi nằm chúc đầu giơ mông lên trời chờ hạ cơn. Những lúc thô bỉ như vậy tôi nguyền rủa trăng của Hàm Mặc Tử, trăng của Bùi Giáng, trăng của Cung Tiến, của Somerset Maugham, của Edgar Poe, của Bectho, của Ngọc Cẩm - Nguyễn Hữu Thiết một thời song ca véo von Trăng ơi trăng trăng rụng xuống cầu, của tất cả các bậc văn hào thi nhân nhạc sĩ ca sĩ, mới và cũ, xưa và nay, vàng trắng và đen, những người đã lấy trăng làm nguồn cảm hứng ngọt ngào và bất tận. Gần đây trong tư thế cắt cơn, tôi đâm ra ghen tỵ với cái phần xòe rực rỡ của nó. Mình thì trụi lũi vật vã trong khi nó oai vệ kiêu sa. Để triển khai dự án, tôi chọn một đêm tối trời đảm bảo sức khỏe và an toàn. Đó là đêm 23 tháng 12 dương lịch nhằm mồng 5 tháng 11 âm lịch năm Mậu Dần. Trời tối đen, hơi có mưa lâm râm hứa hẹn một hoàn cảnh cực kỳ thuận tiện cho cuộc mưu sát.
6. ĐIỆU BUỒN CHO CYBELLE
Hình ảnh lãng mạn về đồng loại nó trong tuổi nhỏ của tôi là một con gà bằng kim loại đứng trên đỉnh tháp chuông nhà thờ thị trấn Avray, nơi cô bé mồ côi Cybelle mỗi chủ nhật ngửa cổ ngắm mê mải cái dáng nhỏ của con gà sừng sững in đậm nét trên nền trời bao la. Sau đó là mối tình kỳ dị giữa cô bé mồ côi và chàng Pierre lang thang - mà lúc xem phim tôi còn quá nhỏ để có thể hiểu đó là thứ tình gì với sự chênh lệch tuổi tác khó có thể được chấp nhận bởi luật pháp và đạo lý con người. Để giữ lời hứa, Perre trèo lên tháp chuông nhà thờ đêm Giáng Sinh lấy trộm con gà về tặng Cybelle. Nhưng cô bé không bao giờ có được cái hạnh phúc chạm tay vào con gà mơ ước, con gà lẫm liệt trên nền trời mênh mông, con gà trong chót vót của khao khát... bởi những ước lệ xã hội đã tầm thường hóa người hùng lang thang thành một kẻ bệnh hoạn dụ dỗ trẻ con và ăn trộm gà kim loại. Hình ảnh ghê rợn về một con gà khác mà tôi còn nhớ thì được nuôi trong ống tre, mềm xèo, dài thòn, quặt quẹo, trắng hếu bị mẹ tôi lôi ra hầm với nấm đông cô, bạch quả và các thứ linh tinh khác để dâng cho bà tôi. Nó thì khác. Nó khiêu khích trong tôi lòng căm hận, khơi dậy sự chiêm ngưỡng lẫn ganh tỵ, gieo mầm móng sát kê trong huyết quản, để rồi đêm nay tôi ngồi đây chờ đến giờ Tý ra tay hành động. Tại sao giờ Tý mà không giờ Hợi hay giờ Sửu ? Giờ Hợi hãy còn quá sớm đối với những gia đình có thói quen thức khuya, giờ Sửu là thời gian đã đời nhất của nhân loại và trước giờ phụng hiến của thiên sứ.
7. CHIẾN DỊCH Phượng Hoàng Gãy Cánh
Tôi kéo nhẹ cửa sắt bê cái thang nhôm ra khỏi ngạch cửa rồi tắt đèn. Từ thềm nhà này qua ban-công kia chỉ có mấy bước. Xóm này người ra xây nhà thâm thấp be bé; trong khi chờ chương trình giải tỏa của Nhà nước họ cứ để xập xệ, không sửa chữa cũng không xây mới. Nhà nào trần cũng lè tè 3m, trên có gác gỗ, ban - công đúc 1m bề ngang 4m bề dài là chỗ phơi quần áo; trộm dùng sào móc đồ phơi đêm là chuyện thường ngày ở tổ. Vừa nghe tôi đặt khẽ cái thang cạnh gờ tường nó bật dậy, đầu lật qua lật lại cảnh giác, chân bước tới bước lui như đi tango. Tôi mò lên từng nấc uyển chuyển nhẹ nhàng điêu luyện. Thấy đầu tôi trồi lên nó lập tức táo tác chạy tới chạy lui như mắc đẻ, cổ họng kêu cục cục. Nhanh như chớp một tay tôi thộp cái cổ có hai thẻo nơ của nó, tay khia khớp chặt thiết bị bằng sừng. Hãm thanh là bước một trong kế hoạch. Tuy nhiên, sơ hở không thể tha thứ: một chân nó bị cột dây, đầu dây mắc vào khoen cửa lớn trổ ra ban - công; chủ quan khinh địch : hai khung xương cánh nó hẳn phải cực kỳ vạm vỡ. Nó giẫy như đỉa phải vôi, hơi gió quạt tốc mặt mũi, cánh cửa bị giật mạnh va đập cành cạch, hai chân nó quơ đạp cào cấu rát xước hai bên cánh tay. Đúng lúc tôi rối trí vặn cổ nó hết sức bình sinh thì đèn bên trong bật sáng kèm theo tiếng quát :
* Mầy chết ! Thằng nào gan ăn trộm gà tao ?
Tôi vội vàng rút dao trong lưng quần cắt sợi dây lôi con gà qua kẻ hở của hai chấn song sắt, tuột hụt hai ba nấc thang chúi nhủi xuống đất. Lão chủ nhà nhoài người ra ban-công la :
* Trộm ! Trộm bà con ơi !
Các nhà bên cạnh lần lượt bật đèn. Nhiều cái đầu bù xù dớn dác thò ra, rồi đồ ngủ, quần xà lỏn, trẻ con, người lớn... Tôi đứng như trời trồng hết biết đường chạy, tay phải nắm cổ con gà - lúc này đã ra gà thiên cổ, hai chân thỏng, cánh rũ, nặng chịch cỡ 3 ký giác, tay trái cầm con dao Thái Lan cán nhựa. Máu ứa ra ở những vết rách trên hai cánh tay. Họ thình thịch đổ lại chỗ tôi đứng. Có tiếng người ré lên :
* Trời đất ! Bà Nga Sở Y tế chớ ai!
Cả đám đông hơn chục người chựng lại, im lặng rồi bỗng lao xao đồng loạt: một mình, căn bìa, gái già, Sở Y Tế, thèm thịt gà trống... Có giọng đàn ông cười hô hố. Con nít chỉ trỏ giọng đớt đát trong trẻo: con gà chết queo, ngủm cù đèo, xì củ tỏi, banh ta-lông, xí lắc léo... Tiếng phụ nữ dèm pha ứ hự, xời, quái đản, hết chỗ nói, hết thuốc chữa, tâm thần phân liệt, mát dây, khùng ngay tróc... Chủ gà sấn tới giật lại tài sản công dân, quắc mắt nhìn kẻ sát kê ngấm ngầm hăm he thù này phải trả.
8. KHU’C HƯNG TRẦM CẢM
Tôi đi theo hai ông dân phòng về đồn Công An Phường, chủ gà xăng xái đi trước, xách theo con gà làm bằng. Một trong hai ông dân phòng cầm con dao Thái Lan, hung khí gây án, miệng cười cười như người bị tâm thần dạng hưng phấn. Còn tôi, trầm cảm. Tôi vừa rầu vừa tức sao chuyện dễ như giỡn vậy mà không làm được. Người ta còn trộm được cả bầy vịt, thậm chí lùa cả heo, bò, trâu. Trong kế hoạch mưu sát, phần thất bại chỉ có thể là trục trặc nhỏ mang tính rủi ro hơn là thiếu tổ chức. Tại đồn Công An có 3 dân phòng khác đang ngồi đánh bài với một Công An trực, mặt mũi non choẹt. Chủ nhà bước vô giơ cao con gà trình bày sự việc với giọng hung hăng, sau đó nói thêm:
* Bà này nếu không phải người cùng xóm, dân chúng đánh bầm thây rồi!
Công An non cười cười :
* Thôi ông xách con gà về nấu ra-gu ăn nô-en, để bả đây tụi này lo. Mai ổng đi Cần Thơ về xử.
Chủ gà hầm hầm xách con gà ra cửa còn ngoái lại nói gằn:
* Mấy ông xử sao cho công minh. Của người bạn dưới quê cắc ca cắc củm mang lên cho, mới nuôi được chưa đầy 10 ngày. Trộm được con gà còn dám làm nhiều chuyện động trời khác, ai biết?
9. THẨM TRA LẦN MỘT : Bình An Dưới Thế
Gần 3 giờ sáng. A ha! Sắp tới giờ Đồ Lá Fa Mì Fa, dạ tấu khúc dang dở. Không nói ra chứ tôi biết trong xóm có nhiều người mang ơn việc tôi vặn trẹo cổ con gà. Lần trước con heo của bà Mười bán canh bún trong xóm tự nhiên lăn đùng ra chết làm ai nấy hả hê thoát mùi chua thủm. Dạo đó tôi chưa phôi thai máu sát sinh, còn thương cảm bà Mười chí thú làm ăn, ngậm ngùi giọng rao mỗi chiều: Canh bún đây ! Bún thiu bún thối bún ế đây! Rao vậy nhưng người lớn con nít tới ăn rần rần, hàng bán đắt hơn sau khi con heo chầu trời; chắc do ảo tưởng vệ sinh về phía thực khách. Công An non đưa cho tờ giấy cây bút bảo ngồi chỗ cái bàn trong góc, khai được tới đâu thì khai.
* Bà chị chưa có tiền án tiền sự, nhà cửa tươm tất có công ăn việc làm đàng hoàng dưng không đi trộm gà chơi tìm cảm giác mạnh hử?
* Đâu có, tôi thù nó cả tuần nay rồi
Một ông dân phòng thốt nhiên cất giọng ngâm:
Thù cha thù mẹ cứ thù
Nào ai hơi sức mà đi thù gà
Cả đám cười khặt khặt rồi Công An non đứng dậy kêu tới giờ đổi ca sao cha Khải chưa đến. Vừa lúc đó ngươì được gọi là cha Khải bước vô.
* Có gì lạ không anh em?
* Có một bà chị công dung ngôn hạnh trộm gà của ông Ba Xị căn số 11 Phường 12 tổ 14.
* Gì kỳ vậy?
Cha Khải vừa hỏi vừa bước tới chỗ tôi ngồi ngó thẳng vô mặt kẻ phạm pháp rồi cầm tờ giấy lên coi.
* Mới có Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam Độc Lập Tự Do Hạnh Phúc, khai tiếp đi bà chị. Mày về được rồi đó Tâm, để tao.
10. THẨM TRA LẦN 2 : Điệp Khúc Tình Thù
Không ai tin tôi thù con gà. Cha Khải tuổi xồn xồn, mặc đồ Công An cổ áo có đính cấp bậc, mặt mũi rằn ri. Không biết cha cấp bậc gì. Ngày còn trẻ tôi bắt bồ lung tung với các sĩ quan đủ mọi binh chủng khắp 4 vùng chiến thuật, nay không còn dịp làm người yêu của lính nên kiến thức quân sự giới hạn. Cha Khải đọc tờ khai xong cười khẩy:
* Bà chị giải thích linh tinh, đọc bố ai hiểu. Gà được trời sinh ra để gáy, chó để sủa, ngựa để hí, ca sĩ để hát... Lý do nêu trong tờ khai không ổn. Hay bà chị có thù cá nhân với ông Ba Xị?
* Đâu có! Tôi ở trong xóm ít tiếp xúc với ai vì bận đi làm cả ngày. Tôi thù nó thiệt mà!
* Khai thành thật sẽ được khoan hồng. Bây giờ trả bà chị về người ra phản ảnh chúng tôi thiên vị, mà ông chủ gà sẽ chẳng để yên cho chị đâu. Trộm bắt quả tang mà.
* Tôi làm như vậy là đúng rồi, coi như thay mặt bà con tổ dân phố 14 xử con gà. Kể từ nay cả xóm ăn ngon ngủ yên. Chẳng lẽ bây giờ tôi phải ngồi đây tới mai đợi ổng về xử. Bốn giờ sáng rồi, tôi còn phải đi làm.
Nói vậy chứ tôi đâu biết ổng là ai.
Cha Khải nói:
* Đâu được. Phải có phép tắc sổ sách đàng hoàng. Ổng về bà chị còn phải khai lại, tráo trở ổng bạt tai mẻ răng. Chị biết ổng hả?
* Không biết, nhưng có nghe cậu kia nói ổng đi Cần Thơ.
* Chưa chắc mai ổng về kịp. Bà chị ở tổ 14 sao tôi chưa gặp lần nào ?
* Tôi mới chuyển tới tạm trú chưa bao lâu.
* Về xóm này ăn ở cho đàng hoàng, chơi trò trá hình ổng cùm mục xương.
Mấy ông dân phòng vừa đánh bài vừa hóng chuyện. Một ông góp ý:
* Cho bả về đi cha ơi. Có con gà nhằm nhò gì, lão Ba Xị đòi đền bao nhiêu thì đền. Con bà Tư Bắp Nướng giật dọc chơi xì ke sao mấy cha không nhốt?
* Mầy biết gì mà nói.
Tôi ở lại đồn đêm đó. Phía trong sau cái phòng họp là một phòng trống diện tích cỡ 2m x 3m, có hai cái ghế đẩu trong góc. Tôi ngồi bẹp dưới dất gãi sồn sột. Muỗi vo ve um cả tai. Mấy vết rách xước hai bên cánh tay vẫn còn ứa máu. Ngoài kia bọn họ râm ran sát phạt không thấy dấu hiệu mỏi mệt nửa đêm về sáng trong khi mí mắt tôi nặng cứng như bị liệt.
11. ĐÊM THÁNH VÔ CÙNG
Đêm đó rồi thêm hôm sau. Sát cạnh nhà có bà cụ tử tế mang vô cho ổ bánh mì thịt và chai nước lọc. Bà cụ nói:
* Đừng lo, tôi khóa cửa dùm nhà cô rồi. Bỏ tang hoang vậy rồi đi bắt gà, thiệt dại hết sức.
Cha Khải phân bua với bà cụï:
* Bà chị này xui, kẹt nhằm lúc ổng đi vắng tụi tôi đâu có thẩm quyền xét xử. Mà hình như vụ này còn nhiều mờ ám.
* Muốn gì nói đại, giữ người ta chi mấy ông ơi!
Cha Khải làm thinh, bật quẹt châm thuốc hút, xì khói ra lỗ mũi rồi như nói một mình, đầu lắc lắc:
* Bây giờ phức tạp lắm!
Chiều tối tôi vẫn chưa thấy tăm hơi người có thẩm quyền. Bọn họ thay trực ca đêm. Người mới đến hỏi người trước chuyện gì vậy. Lại cười hô hố chuyện nữ tặc vặn cổ gà. Tưởng đâu trong tình cảnh đó căm hờn càng dâng cao, trái lại tôi thấy lòng thanh thản hết sức. Hình ảnh con gà thiên sứ, kỳ lạ thay, đã biến mất tăm trong cảm xúc lẫn suy nghĩ. Tôi thắc mắc tự hỏi sao mình cảm thấy khỏe re vậy. Sau một đêm lao xao, thức trắng với quân vo ve hút máu, tôi vẫn không thấy mỏi mệt bực tức hay nôn nao muốn về nhà. Người nhớp nháp mồ hôi trong bộ đồ ngủ chà lết gần một ngày chưa thay làm tôi ngứa ngáy, nhưng thử tưởng tượng coi, về nhà làm gì đây? Tắm rửa thay quần áo trèo lên cái giường quen thuộc nằm chèo queo ăn nô-en. Sáng dậy đánh răng rửa mặt vô Sở cộng trừ nhân chia bao nhiêu vòng xoắn bao nhiêu triệt sản bao nhiêu thắt ông dẫn tinh bao nhiêu nạo thai, mới nghĩ tới đã thấy nhợn. Biết đâu sau vụ này còn bị cho thôi việc, bà con chòm xóm ông đi qua bà đi lại dòm ngó xúc xiễm, lão Ba Xị tha hồ chì chiết báo thù, chỉ còn nước bỏ xứ đi làm ăn chỗ khác. Chịu khó chờ thẩm quyền đi Cần Thơ về buộc tội trá hình cùm mục xương cho khoẻ. Ở gian trước bọn họ bày ra khô mực và bia Sài Gòn nhậu mừng Giáng Sinh. Có chàng nào mang theo cây đàn hát rè rè bài Đêm Đông. Đêm Đông lạnh lẽo chớ sinh ra đời, đời ôi đáng chán khổ hơn con lừa... Ngoài đường vọng vô tiếng xe gắn máy chạy rào rào lũ lượt đổ về phía trung tâm thành phố. Tôi nằm trên sàn gạch, mượn cái mền của một ông dân phòng kê làm gối, thiếp ngủ hồi nào không hay, bỏ mất thói quen nghe dạ khúc lúc 3 giờ sáng.
Tran thi NgH